Sau khi trở lại trạm thu nhận, Ôn Văn không ngừng nghỉ tiếp tục chiêu mộ nhân viên khác.
Lần này số lượng nhân viên thu nhận mà anh muốn nhận hơi nhiều, hơn nữa mỗi người đều phải chọn lựa kỹ càng, đồng thời tiến hành quan sát một phen.
Không hẳn là nhất định phải chiêu mộ người tốt có tâm tư thuần khiết, ít nhất cũng không thể chọn những kẻ cặn bã hư hỏng tới chảy mủ, cũng không thể tuyển những tên ngu ngốc chuyên làm hỏng việc.
Vì thế Ôn Văn hao tốn một thời gian dài để kiểm tra, suốt ba ngày trời mới gửi xong toàn bộ lời mời.
Lần này Ôn Văn chiêu mộ nhân viên thu nhận ở phạm vi rất rộng, ngoại trừ Vưu Hán thì anh chưa từng gặp qua người nào.
Có người là thợ săn lâu năm của Hiệp Hội Thợ Săn, cũng có người siêu năng vì đủ loại nguyên mà ẩn mình trong dân gian như Lâm Huyễn.
Thậm chí còn có người siêu năng bởi vì nổi khổ bất đắc dĩ mà phải gia nhập các tổ chức bí ẩn, tuy bọn họ ở trong bóng tối nhưng mỗi phút mỗi giây chỉ nghĩ tới chuyện làm phản.
Đọa Thần Huyết, Giáo Đường Vinh Quang, Vong Ngữ Xã... Ôn Văn tổng cộng đã gửi lời mời tới người siêu năng ở bốn tổ chức bí ẩn khác nhau.
Bận rộn ba ngày, Ôn Văn tổng cộng đã gửi đi ba mươi lời mời nhân viên thu nhận, nhưng có bao nhiêu lời mời được đáp lại thì thật ra Ôn Văn cũng không nắm chắc, không biết trước được.
Có điều ít nhất cũng có khoảng mười bảy mười tám người, có nhiều nhân viên thu nhận như vậy gia nhập cũng làm cho đội ngũ nhân viên thu nhận lớn mạnh hơn một chút rồi, cần phải tốn một khoảng thời gian ngắn mài giũa thì Ôn Văn mới có thể tiến hành mở rộng thêm nữa.
Có vài người được lựa chọn sẽ từ chối lời mời của Ôn Văn, có điều Ôn Văn cũng không lo lắng, trong một khoảng thời gian ngắn sau khi nhận được lời mới, nếu như không đồng ý thì lời mời sẽ biến mất, bọn họ cũng sẽ quên đi nội dung liên quan.
"Lại qua hai ngày nữa chính là ngày hội nghị nhân viên thu nhận, mình khá là tò mò không biết lần này sẽ có bao nhiêu người tham gia, phòng hội nghị có sức chứa hơn ngàn người cho tới giờ thật sự còn quá trống trải, lần này có lẽ sẽ náo nhiệt hơn một chút."
...
Rạng sáng ngày hôm sau, Cố Đại Phi tìm tới Lâm Huyễn, thanh toán xong chín chục ngàn còn lại.
Không thể không nói, nếu như những thợ săn khác cũng làm việc theo tiêu chuẩn thu lệ phí này thì Hiệp Hội Thợ Săn có khả năng sẽ phá sản mất....
Nếu là bình thường khi kiếm được một khoản tiền như thế Lâm Huyễn chắc chắc sẽ đi tiêu sài một phen, chẳng qua bây giờ hắn đang bối rối không biết có nên gia nhập trạm thu nhận hay không.
Nếu như không gia nhập trạm thu nhận thì hắn có khả năng sẽ giống như trước kia, làm việc thêm một thời gian ngắn, gom góp đủ tiền thì về dưỡng lão với ông bà.
Nhưng tình huống đã đổi khác rồi, hiện giờ Lâm Huyễn biết được mình có khả năng tiến thêm một bước khai phá, nó giống như ngọn cỏ đang sinh trưởng trong lòng hắn, làm trong đầu hắn chỉ toàn nghĩ về trạm thu nhận.
Hắn quan sát khế ước thu nhận hơn một ngày trời, trải qua đủ loại suy đoán và nhận định, chỉ cần khế ước này không phải là giả thì thì hắn sẽ không có lỗ lã gì cả, Lâm Huyễn rốt cuộc cũng ký tên mình vào.
Nháy mắt ký tên xong, Lâm Huyễn liền hôn mê.
Lúc Lâm Huyễn một lần nữa tỉnh lại thì cho dù không cần kiểm tra hắn cũng phát hiện được cơ thể mình có sự thay đổi.
Hắn trở nên rắn chắc hơn, ngay cả hít thở cũng thông suốt hơn rất nhiều, từ khi sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy tuyệt vời như thế.
Từ nhỏ Lâm Huyễn đã mắc bệnh về xương bẩm sinh, rất dễ bị gãy xương, được nuôi nấng như một đứa bé có xương thủy tinh, bởi vì hành động bất tiện nên đặc biệt thích tưởng tượng.
Sau đó Lâm Huyễn tận mắt nhìn thấy cha mẹ mình qua đời, năng lực tưởng tượng mạnh mẽ làm mỗi phút mỗi giây hắn đều tưởng tượng tới cảnh đó ở trong đầu, cũng vì tưởng tượng khủng khiếp không ngừng lặp đi lặp lại đó mà thức tỉnh năng lực chế tạo ảo giác sợ hãi của hắn.
Cũng nhờ vào năng lực đó hắn mới từ một người bệnh xương bẩm sinh trở thành người siêu năng.
Nhưng cũng chính vì căn bệnh bẩm sinh đó dẫn tới mặc dù Lâm Huyễn đã trở thành người siêu năng thì cơ thể vẫn thuộc về loại hình yếu đuối.
Người siêu năng bình thường, không nói tới loại cường hóa cơ thể, cho dù là người siêu năng không có năng lực thiên về tấn công thì cơ thể cũng sẽ khỏe mạnh hơn người bình thường rất nhiều, chỉ cần huấn luyện thêm một chút thì đánh với Diệp sư phụ là không thành vấn đề.
Thế nhưng nếu để Lâm Huyễn đi vật lộn thì có thể ngay cả học sinh cấp ba cũng không đánh lại.
Mà bây giờ, Lâm Huyễn cảm thấy mình tràn đầy sức mạnh!
Không, không chỉ sức mạnh, năng lực của hắn tựa hồ cũng xảy ra thay đổi nhất định.
Hiện giờ năng lực tạo ra ảo giác của Lâm Huyễn đã mạnh mẽ hơn, đối phương bị tổn hại trong ảo giác thì cũng sẽ tác động tới hiện thực ở một mức độ nào đó!
Chỉ cần đối phương không trực tiếp đâm thủng năng lực ảo giác thì sẽ tùy ý Lâm Huyễn nắn bóp!
"Có năng lực như thế, mình rốt cuộc không cần làm con chuột núp trong bóng tối hù dọa người nữa rồi, mình có thể dùng ảo giác để giết chết chúng!"
Đây là mộng tưởng năm đó khi Lâm Huyễn thành lập Văn Phòng Trinh Thám Siêu Nhiên này, chỉ cần ký tên một cái đã đạt thành giấc mộng, điều này làm Lâm Huyễn mừng rỡ không thôi.
Đồng thời hắn cũng càng tò mò với Trạm Thu Nhận Tai Ách kia hơn.
Lâm Huyễn dựa theo hướng dẫn mà khế ước cung cấp, lần đầu tiên dùng cơ thể tiến vào trong trạm thu nhận.
Vừa tiến vào trong trạm thu nhận, Lâm Huyễn liền nhìn thấy một người đàn ông kim loại mặc vest đứng ở khu trung tâm.
Người người đàn ông kim loại mặc vest này vẫy tay với Lâm Huyễn, Lâm Huyễn dè dặt đi tới, hắn có thể cảm nhận được hơi thở trên người cái người giống người mà không phải người này mạnh mẽ tới mức đủ để nghiền ép hơi thở của mình.
Nhìn Lâm Huyễn đi tới, người đàn ông kim loại mặc vest thật lòng cảm thấy mừng rỡ.
Ba ngày nay lục tục xuất hiện không ít nhân viên thu nhận mới, từ khi có nhóm nhân viên thu nhận trẻ tuổi tràn đầy sức sống này gia nhập, trạm thu nhận cũng từng chút giành lấy cuộc sống mới.
Tiếp tục theo hướng phát triển này thì nói không chừng một ngày nào đó trạm thu nhận thật sự sẽ khôi phục lại sự sôi nổi như ngày xưa!
"Hoan nghênh nhân viên thu nhận mới, số hiệu của cậu là 72609, mời nhận..."
Trải qua cuộc nói chuyện giới thiệu ban đầu, Lâm Huyễn cũng hiểu cơ bản về trạm thu nhận, còn nhận được bộ trang bị thuộc về mình.
Ngoại trừ đồng phục của nhân viên thu nhận và xiềng xích dùng để trói quái vật thì còn một chiếc áo choàng lớn màu đen.
Chiếc áo choàng này sau khi mặc vào thì trước mặt nhân viên thu nhận sẽ xuất hiện một ký hiệu hoa văn màu đen, nó sẽ che đi gương mặt nhưng không ảnh hưởng tới tầm nhìn của nhân viên thu nhận.
Theo số lượng nhân viên thu nhận gia tăng, Ôn Văn đã bắt đầu nghĩ tới chuyện làm sao để nhân viên thu nhận che giấu thân phận, đã đặc biệt tốn chút tâm tư.
Bọn họ có thể tạo thành một nhóm thân thiết nhưng không thể để nhân viên thu nhận biết tất cả thân phận của mọi người, như vậy quá nguy hiểm.
Vì thế Ôn Văn đã tạo ra chiếc áo choàng này, nó có thể quấy rối tầm mắt và vặn vẹo âm thanh, cộng thêm phòng hội nghị sẽ quấy rối hơi thở đủ để làm nhóm nhân viên thu nhận không thể rình mò thân phận của những người khác.
Với trình độ ký hiệu của Ôn Văn hiện giờ, chế tạo áo choàng cũng không khó.
Chỉ là trong lúc chế tạo thương dài, Ôn Văn tùy tiện mang số áo choàng có sẵn ra chỉnh sửa một chút đã hoàn thành được mớ đạo cụ này.
Sau khi lấy được áo choàng, Lâm Huyễn nói cám ơn với người đàn ông kim loại mặc vest, sau đó dạo một vòng trong trạm thu nhận.
Trước khi Lâm Huyễn rời đi, người đàn ông kim loại mặc vest nhắc nhở nói: "Lúc chiều có hội nghị nhân viên thu nhận, sẽ có trợ giúp rất lớn cho người mới như cậu, nhớ tham gia."
"Hội nghị nhân viên thu nhận, mình có thể gặp những nhân viên thu nhận khác sao... có chút chờ mong."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo